ĐỘC HẬU Ở TRÊN, TRẪM Ở DƯỚI!
Phan_15
Ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn làm cho người khác cảm thấy gần như trong suốt, hàng long mi dài đen nhánh che phủ đôi mắt, thân thể hắn ở trong lòng bàn tay cô bất chợt khẽ run rẩy.
“Anh…” Noãn Noãn tỏ ra không hiểu nhìn hắn.
“Ta nói buông ra.” Giọng hắn trở nên lạnh lẽo, đáy mắt tĩnh mịch: “Long Noãn Noãn, ta nói rồi. Ta không cần nàng cứu, nàng đang xen vào chuyện của người khác.”
Trong lòng Noãn Noãn như có lửa đang bốc cháy. Tên đàn ông này thật không biết điều, cô mạo hiểm như vậy để cứu hắn ra ngoài, hắn thế nhưng…
“Được, uổng công tôi làm người tốt.” Một tay Noãn Noãn hung hăng đẩy hắn ra, thân thể gầy gò lảo đảo trong gió lạnh, rốt cuộc cũng được Mộ Dung Thánh Khuynh đỡ lấy.
“Sớm biết anh không biết điều như vậy tôi đã để cho bà già đó ăn anh, có lẽ đó chính là tâm nguyện của anh chăng? Là Long Noãn Noãn tôi nhiều chuyện xen vào việc của người khác.” Cả người Noãn Noãn bị tên đàn ông này chọc giận đến mức muốn nổ tung, cô không biết bị trúng phải thuốc mê bùa lú gì mà đi xen vào chuyện của người khác? Cô thật buồn cười khi tội nghiệp cho tên đàn ông này. Mặc dù hắn nguy hiểm, lòng dạ thâm sâu, không dám để cho ai đến gần, nhưng xem ra hắn ẩn nhẫn như vậy cũng có lúc cảm thấy hắn không khuất phục. Nhưng hiện tại, cô sai rồi.
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh lạnh lẽo, khóe môi từ từ hé ra nụ cười tàn khốc: “Nàng chính là đang xen vào việc của người khác.”
Noãn Noãn chợt xoay người, không quay đầu rời đi. Nếu như cô còn nhiều chuyện xen vào chuyện của tên đàn ông này nữa thì cô không phải là Long Noãn Noãn.
Sau lưng Noãn Noãn, Mộ Dung Thánh Anh bộ dáng ngọc thụ lâm phong nhìn bóng dáng cô đi mất chợt rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng chợt tan rã. Hắn mệt mỏi nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Thập Nhất, đỡ ta đến hồ Ngọc Bích.”
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đáp lời, đỡ người đàn ông đi về phía hồ Ngọc Bích.
Nắng chiều kéo bóng dáng hai người đàn ông thật dài.
Trong lương đình bên hồ Ngọc Bích, Mộ Dung Thánh Khuynh do dự mở miệng: “Hoàng huynh, huynh vừa rồi……..”
“Đệ đi đi.” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng giãn hàng long mi xinh đẹp giống như một đóa hoa đang nở rộ, mỹ lệ tinh khiết khiến lòng người nhói đau: “Trẫm cần yên lặng một chút.”
Khóe môi hắn tràn ra nụ cười lạnh lẽo.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái: “Đệ chờ ở bên ngoài, huynh nếu có gì thì kêu đệ một tiếng.”
Mộ Dung Thánh Khuynh lui ra ngoài.
Người đàn ông chậm rãi đi ra ngoài đình, dưới chân là nước hồ mát lạnh, bong dáng cao ráo in bóng trên mặt nước.
Ánh mắt hắn trở nên âm u, một loại cảm giác làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Ầm một tiếng, cả người Mộ Dung Thánh Anh nhảy vào trong hồ.
Trên mặt hồ gợn sóng, mặt hồ Ngọc Bích nhiễm ánh chiều tà.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh hô to một tiếng, cũng muốn nhảy xuống…….
Chương 44: Trừng phạt bản thân
“Hoàng huynh.” Giọng Mộ Dung Thánh Khuynh khàn khàn, mờ mịt nhìn mặt hồ lăn tăn gợn song, chính hắn cũng muốn nhảy xuống.
“Ào.” Nơi xa truyền đến tiếng khuấy nước, Mộ Dung Thánh Khuynh vui mừng nhìn thấy một thân màu trắng trôi lững lờ trên mặt hồ, hắn không lo lắng nữa.
“Hoàng huynh, huynh làm đệ sợ muốn chết…….” Mộ Dung Thánh Khuynh lớn tiếng kêu lên, lại đột nhiên dừng lại.
Bờ hồ bên kia bóng dáng áo trắng đã lên tới trên bờ.
Đây là mùa đông, gió lạnh thổi ào ào, sắc trời cũng nhanh chóng tối dần.
Người đàn ông tóc đen đứng trong gió đêm, khuôn mặt hắn không có bất kỳ một biểu cảm gì, hắn yên lặng đứng trước Linh Thứu cung, thân thể giống như bị đóng băng, giống như tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên hô khẽ, hắn cũng dường như hiểu ra hành động Mộ Dung Thánh Anh nhảy xuống hồ không phải là tự sát mà là hắn đang tự trừng phạt bản thân mình.
Đáy lòng Mộ Dung Thánh Khuynh dâng lên một tầng chua xót.
Mười mấy năm qua mọi người bên ngoài chỉ nhìn thấy Mộ Dung Thánh Anh trong thân phận Hoàng tử, Thái tử, Hoàng đế vinh quang, lại hiếm có người nhìn thấu được con người hắn, hoàng huynh, hắn………….
Ngước mắt lên nhìn, bóng dáng bên bờ hồ bên kia đã dần dần biến mất trong đêm tối.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên lo sợ, hắn biết hoàng huynh sẽ vẫn ngồi đó cho đến khi trời sáng. Nhưng thân thể hắn yếu đuối, đừng nói là thân thể hoàn toàn ướt sũng, chính là hắn sợ cũng không chịu nổi từng đợt từng đợt gió lạnh lẽo như thế này.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên quay người, thi triển khinh công hướng về phía Phượng Vũ cung.
Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn vừa mới từ bên ngoài trở về, diễn trò đã đủ bà già đó còn phái người theo dõi cô, quả nhiên không làm cho cô thất vọng.
Quế ma ma tiến lên giúp Noãn Noãn cởi áo lông bị tuyết phủ trắng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người làm như vậy có đáng giá không? Người…..”
Noãn Noãn hướng con mắt nhìn về Quế ma ma, bà ta cắn môi, ngậm miệng lại.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cũng nữ kinh ngạc hô lên, sau đó cửa phòng liền bị đá văng ra. Mộ Dung Thánh Khunh xông vào trực tiếp đi đến chỗ Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Long Noãn Noãn người đi theo ta.”
Noãn Noãn ngẩn người ra còn chưa kịp phản ứng thì Quế ma ma đã lớn tiếng kêu: “Lớn mật, lại còn dám xông vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn Quế ma ma đang hô to gọi nhỏ một cái, đột nhiên con mắt chăm chú nhìn về phía Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, giờ khắc này ta không có xem người là Hoàng hậu, ta xem người như…….bằng hữu, hãy giúp ta một lần. Hãy giúp hoàng huynh.”
Trên mặt Quế ma ma xuất hiện những biểu cảm phức tạp, đang muốn nói gì thì thấy Long Noãn Noãn vung tay lên: “Quế ma ma, nơi này không có chuyện của bà.”
Quế ma ma không cam tâm mà lui xuống hai bước.
Mộ Dung Thánh Khuynh giống như lấy được thêm can đảm hắn nắm chặt lấy cánh tay Noãn Noãn: “Theo ta.”
Noãn Noãn nhàn nhạt nhìn hắn, vẻ mặt trấn định: “Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi sẽ giúp anh?”
Mộ Dung Thánh Khuynh ngẩn người ra, giọng trầm thấp: “Người cứu hoàng huynh từ tay bà già đó, chỉ bằng chuyện này ta liền có thể xác định người đã không còn phải là Long Noãn Noãn trước kia, người nhất định sẽ giúp ta, giúp hoàng huynh.”
Trong lòng Noãn Noãn vẫn còn du dự, cô không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, huống chi thái độ của Mộ Dung Thánh Anh……
“Long Noãn Noãn đừng do dự nữa, người xông vào Phượng Tê cung cứu người ra thì đã không thoát được có can dự rồi.” Mộ Dung Thanh Khuynh quát lớn, lôi kéo Noãn Noãn đi ra ngoài.
Noãn Noãn thở dài, coi như cô rảnh rỗi, cô không phải cũng đang chìm trong nơi toàn âm mưu quỷ quyệt không thể thoát ra được sao? Đã như vậy thì chi bằng vui vẻ nghe theo lời trái tim mình đi.
Noãn Noãn cùng Mộ Dung Thánh Khuynh đi tới trước cửa Linh Thứu cung, quả nhiên thấy Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn đứng ở đó, trên người quần áo ướt đẫm, có chỗ đã sắp kết thành băng. Khuôn mặt người đó tái nhợt mất hồn, khóe môi không lộ ra chút biểu cảm. Cả người giống như muốn tan biến vào trong gió đêm.
“Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn nhẹ nhàng kêu tên người đàn ông đó.
Người đàn ông chậm rãi quay về phía cô, khóe môi chậm rãi giương ra nụ cười mỹ lệ thê lương. Nhất thời Noãn Noãn cảm thấy mình bị thôi miên. Xung quanh tối đen như mực chợt chợt phủ một chút sương mù trắng nhạt.
Mộ Dung Thánh Khuynh không biết đã rời đi lúc nào, trong sương mù lượn lờ chỉ còn lại hai người.
Người đàn ông đột nhiên đi về phía cô, giống như cả một thế kỷ, hắn đứng trước mặt cô, từ từ vươn cánh tay, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Noãn Noãn.
Lạnh lẽo. Noãn Noãn nhíu mày, cô đang muốn khuyên hắn hồi cung nghỉ ngơi, đột nhiên bị người đàn ông ấy ôm chặt ở trong ngực.
Hương hoa mai lạnh lẽo dần dần thẩm thấu vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Môi của hắn rất lạnh, vội vàng tìm kiếm ấm áp ở môi cô.
“Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn đẩy hắn ra, lạnh lùng ngước nhìn người đàn ông âm trầm trước mặt: “Tôi tới chỉ để khuyên anh nên hồi cung. Anh đã là cam tâm tình nguyện vậy tại sao còn bày ra bộ dáng đáng thương?”
Người đàn ông đột nhiên cười, sương trắng giăng đầy trong đêm, nụ cười của hắn hoảng hốt mà thê lương: “Long Noãn Noãn, trẫm đã từ bỏ nàng, vậy tại sao nàng lại cho trẫm một tia hy vọng rồi sau đó lại tự tay phá hủy nó?”
Noãn Noãn ngẩn người không hiểu ý tứ trong lời của người đàn ông này, cô nhỏ giọng nói: “Hy vọng cái gì, phá hủy cái gì?”
Mộ Dung Thánh Anh nhìn cánh cửa màu đen mở toang của Linh Thứu cung đột nhiên không lên tiếng mà cười: “Là trẫm quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ là sẽ thay đổi nhưng lại không hề nghĩ đến…” Đột nhiên hắn chuyển con mắt nhìn Noãn Noãn chăm chú, khóe môi chợt nhếch lên, giống như là vừa mới đưa ra một quyết định lớn lao sau đó mới yếu ớt nói: “Nàng cũng cảm thấy trẫm…..bẩn sao?”
Noãn Noãn là lần đầu tiên nghe thấy đàn ông nói mình bẩn. Trong đầu đột nhiên lóe lên hình dáng hắn ẩn nhẫn chịu đựng, chẳng lẽ là nói bà già kia…
“Nàng đi đi.” Mộ Dung Thánh Anh chợt lên giọng, hắn lảo đảo thân thể hình như muốn đi vào Linh Thứu cung.
“Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn tiến lên ngăn hắn lại, thân thể nóng rức của hắn làm cho cô bất giác nhíu mi lại.
Mới vừa rồi còn lạnh lẽo kinh người, bây giờ lại giống như có lửa đốt, Mộ Dung Thánh Anh bị lên cơn sốt.
Noãn Noãn hướng về cái ót của hắn đánh một cái, mắt nhìn hắn hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ làm như vậy mới khiến cho hắn bình tĩnh lại được.
Mộ Dung Thánh Khuynh không biết đã đi tới từ lúc nào.
“Đưa anh ta trở về thôi.” Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Mời ngự y.”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, trực tiếp đỡ lấy Mộ Dung Thánh Anh, thi triển khinh công bay về phía trước.
Noãn Noãn thở dài, trong đầu không ngừng nhớ tới ánh mắt đen tĩnh mịch của Mộ Dung Thánh Anh.
Bẩn? Cam tâm tình nguyện mới có thể gọi là bẩn. Nếu như là bị bắt buộc……..nội tâm mềm mại của Noãn Noãn bất giác bị đâm một cái thật mạnh.
Nếu như Hoàng đế lang sói thật sự bị bà già đó giày vò qua tối nay………Gió đêm lạnh ùa tới, Noãn Noãn bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Chương 45: Cho mọi người chỉ trích
Xa xa bên ngoài Càn Khôn điện, hơn mười ngự y không ngừng ra ra vào vào làm cho Noãn Noãn nhíu chặt mày.
Chẳng lẽ bệnh tình của Mộ Dung Thánh Anh thật sự nặng đến thế sao? Tại sao mấy ngự y kia đều bộ dáng mặt ủ mày chau như thế?
Mộ bóng trắng yếu ớt đến gần Càn Khôn điện, là Lệ phi. Noãn Noãn xoay người rời đi, thời khắc này cô không muốn nhìn thấy Lệ phi.
Mặc kệ trước kia Long Noãn Noãn thiếu Long Lệ Lệ cái gì, hiện tại Noãn Noãn cũng không muốn thay cô để trả. Một kiếp ở hiện đại kia, cô không nợ bất kỳ kẻ nào, ngay cả sư phụ cô cũng đã đền đáp, cả đời này……trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, Noãn Noãn thở dài, cô đúng là vẫn còn có lỗi với một người.
Đột nhiên một âm thanh u oán, thê thảm giống như từ Tu La địa ngục vang vọng sau lưng Noãn Noãn.
“Cảm ơn tỷ.” Lệ phi yếu ớt mở miệng, khóe môi tái nhợt kéo ra thành nụ cười khiến cho mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Noãn Noãn đang muốn mở miệng thì Lệ phi lại đột nhiên lên tiếng: “Nhưng là bây giờ ta lại hận tỷ hơn, tỷ cứu người, người sẽ lại càng yêu tỷ hơn, sẽ lại càng không đối xử tốt với ta.”
Noãn Noãn kinh ngạc không kịp phản bác.
Lệ phi chậm rãi liệc mắt về phía Càn Khôn điện: “Ta muốn đi xem Hoàng thượng một chút, ta muốn sau khi Hoàng thượng tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là ta……..”
Giọng nói mơ hồ kinh người, mỗi hành động càng thêm quỷ dị, nhất là lúc này lại đang là đêm khuya ngay cả xách theo lồng đèn cũng không thể nhìn xa quá năm thước. Noãn Noãn nhìn Lệ phi rời đi, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Mộ Dung Thánh Anh sau khi tỉnh dậy mà nhìn thấy bộ dạng quỷ quái của Lệ phi sợ rằng sẽ lại bất tỉnh. Rốt cuộc Lệ phi làm như thế nào mà lại ép bản thân mình thành ra như vậy.
Noãn Noãn vừa cảm thán vừa đi về phía Phượng Vũ cung.
Sau lưng là một nữ nhân xinh đẹp, trên người mặc quần áo lộng lẫu, trên tay cầm lồng đèn lạnh lùng nhìn Noãn Noãn.
“Diêu Thục phi?” Noãn Noãn gọi tên nữ nhân kia. Có nhớ Hoàng đế lang sói từng sủng hạnh cô ta nhưng lần đó lại bị cô cắt đứt mất chuyện tốt.
“Không ngờ đường đường là Hoàng hậu nương nương cũng có thể nhớ đến một phi tử nhỏ nhoi như ta.” Diêu Thục phi lạnh lùng cười, từng bước từng bước tiến tới, rốt cuộc cô ta cũng đến trước mặt Noãn Noãn, một đôi mắt lanh lợi nhìn chằm chằm Noãn Noãn.
“Có chuyện gì sao?” Noãn Noãn cảm giác cô gái này tới gặp cô không hề có ý tốt.
“Ta hôm nay tới chính là xem một chút, người tự cho mình là thanh cao, xem thường nữ nhân chốn thâm cung chúng ta tranh thủ tình cảm đã đi đâu mất rồi.” Diêu Thục phi lạnh giọng cười: “Hoàng hậu chán ghét Thánh Nguyên vương gia rồi sao?”
Noãn Noãn sững sờ không ngở tới chuyện Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên vương gia tư tình ngay cả một Diêu Thục phi nho nhỏ cũng biết, không rõ là Hoàng hậu cũng Thánh Nguyên vương gia quá kiêu ngạo hay là……..
Mộ Dung Thánh Anh nhẫn nhịn ba năm không biết cần phải chịu đựng tới mức nào.
Noãn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Diêu Thục phi bèn xoay người muốn rời đi.
“Ngươi khoan hãy đi, ngươi nói cho rõ ràng đã, ngươi……..” Diêu Thục phi chắn trước mặt Noãn Noãn.
“Cô muốn tôi nói cái gì?” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, con ngươi đen láy ánh lên một tia kiêu ngạo: “Muốn tôi nói tôi sẽ không tranh giành tình cảm của Hoàng thượng với cô? Diêu Thục phi, cô có quyền gì, có tư cách gì mà yêu cầu tôi làm như vậy?”
Diêu Thục phi sửng sốt, không dám tin vào sự ngạo mạn của Long Noãn Noãn.
Những ngày tháng Long Noãn Noãn tuyệt tình với Hoàng thượng đã dấy lên hy vọng cho đám phụ nữ trong hậu cung. Họ thậm chí còn nguyện ý trợ giúp Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên vương gia hẹn hò, bọn họ đều chờ đợi một cơ hội, chỉ là đáng tiếc, trong hậu cung này cho dù phụ nữ có chờ đợi ba năm, lại ba năm nữa cũng sẽ chỉ có một kết quả như vậy.
Long Noãn Noãn cười lạnh: “Đối với trò chơi tranh đoạt đàn ông với các người tôi không có hứng thú. Cô muốn nắm được trái tim của Hoàng thượng thì hãy tự mình đoạt lấy đi, chẳng liên quan gì đến tôi.” Noãn Noãn nói xong trực tiếp quay người rời đi.
Diêu Thục phi sững sờ, đột nhiên xoay người hướng về phía Càn Khôn điện.
Xác định Diêu Thục phi đã rời đi, Noãn Noãn không kìm được mà thở dài một cái. Cô đã hoàn toàn trở thành Hoàng hậu để cho mọi người chỉ trích. Trước kia cô có thể sống cuộc sống vô tâm, hiện tại, chỉ sợ rằng………
Noãn Noãn nằm trên giường ở Phượng Vũ cung mất ngủ cả đêm.
Hoàng đế lang sói vô dụng, Lệ phi thì hận cô, Diêu Thục phi thì tỏ ra khiêu khích, tất cả những điều đó làm cho Noãn Noãn có chút lo lắng. Lo lắng đến từ cảm giác có được từ suốt mười năm làm nghề sát thủ của cô. Cô cảm giác chính mình đã khiêu chiến với nguy hiểm, bắt đầu từ ngày hôm nay.
Đột nhiên Noãn Noãn quay mặt sang lạnh lùng nhìn bóng dáng cao gầy bên cửa sổ.
Là tới giết cô sao? Nhưng… Noãn Noãn lại không nghĩ ra được có một tổ chức nào lại đào tạo ra được một sát thủ kém cỏi như vậy, nghênh ngang dán sát người lên cửa sổ, đến một chút xíu bí mật cũng không có.
Noãn Noãn lặng lẽ nắm lấy dây thừng ở trên đầu giường, dây thừng như rắn tung mình hướng về phía cửa sổ, một tiếng cọt kẹt, cửa sổ lập tức bị mở tung ra.
Bóng dáng một người nghênh ngang nhìn cô chằm chằm… cô cũng nhìn hắn chằm chằm.
Lông mày lá liễu, con mắt như trăng rằm, đôi môi như hoa anh đào, y phục đỏ chói mắt, tên đàn ông này không mở miệng nói chuyện, hắn đứng im bất động, quả thật đây chính là cực phẩm, nhưng nếu như hắn cử động…..
“Ah? Làm sao ngươi biết ta ở nơi này?” Tên đàn ông yêu nghiệt áo đỏ hưng phấn chớp chớp con ngươi, nhiệt tình chào hỏi Noãn Noãn: “Thật tốt, không đi nhầm phòng.”
Noãn Noãn kinh ngạc trợn mắt, cử chỉ hành động cùng với vẻ ngoài yêu nghiệt của hắn thật quá mức chênh lệch.
Đối với một cực phẩm như vậy, Noãn Noãn vẫn không biết cách nào để mở miệng.
“Ngươi có thể hỏi ta vì sao lại tìm ngươi.” Tên đàn ông áo đỏ một tay cầm trà nóng, một tay cầm bánh ngọt, động tác của hắn phiêu dật tựa như tiên tử, giọng nói rất sảng khoái, nhưng nội dung thì thật sự là… quá sức nhàm chán, ngu ngốc.
“Xin hỏi tại sao anh lại tìm tôi? Tìm tôi có chuyện gì không?” Noãn Noãn chỉ có thể khiêm tốn tiếp nhận, trong lòng lại mâu thuẫn rối rắm. Cô không biết hắn thực sự như Mộ Dung Thánh Anh khoác da sói bên ngoài hay chỉ đơn thuần là một mỹ nam.
Hoàng đế lang sói là liều chết ngụy trang mà vị tiểu bạch thỏ này lại vô tư mà để lộ chân tướng, phá hỏng hình tượng, hai người thật sự là đối tượng không nên đùa giỡn.
Tiểu bạch thỏ mê man híp con mắt đỏ ngầu, nghiêm túc nhăn mày. Dưới ánh trăng từng đường cong trên cơ thể người mặc áo đỏ được phác họa rõ nét. Mái tóc mềm mại rủ xuống qua thắt lưng, một cơn gió thổi thoáng qua làm tung bay vài sợi tóc.
Noãn Noãn nhíu mày, thật sự là có chuyện gì quan trọng? Có lên quan đến Mộ Dung Thánh Anh sao? Cô cố gắng suy nghĩ, cô căn bản cũng không rõ thân phận người đàn ông đưa cô về phủ Thừa tướng, hắn cũng từng xuất hiện ở Linh Thứu cung, chẳng lẽ hắn cùng hoàng cung, cùng Mộ Dung Thánh Anh này có quan hệ với nhau ư? Thật ra hắn là ai?
Đang suy nghĩ miên man thì tiểu bạch thỏ chợt lên tiếng: “Cái vấn đề này ta thật chưa có từng nghĩ qua, chỉ cảm thấy gặp ngươi thật vui thì liền tới thôi.”
Phịch một tiếng, Noãn Noãn ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt hiện vài vạch đen, khóe môi co quắp.
Tên đàn ông này…
Trước mặt chợt sáng lên, một đoạn cổ ưu nhã vươn tới, dưới ánh nến trong suốt như ngọc, gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế càng thêm câu hồn đoạt phách, môi anh đào mím cười càng khiến cho người ta thêm say mê.
“Có phải là quá cảm động hay không?”
Noãn Noãn đẩy tên đàn ông này ra xa tuyệt đối không để tên đàn ông này mị hoặc nữa: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không cần không có việc gì liền tới mê hoặc bà đây.”
Chương 46: Sẽ không rời khỏi anh.
"Câu dẫn sao?" Con mắt của nam nhân lưu chuyển, õng ẹo làm dáng, rõ ràng là vô cùng quyến rũ nhưng lời nói ra lại cực kỳ hồn nhiên: "Ngươi chẳng thuần khiết chút nào cả!"
Noãn Noãn thật sự rất muốn cởi giầy ra gõ lên đầu tên đàn ông này, thấy đầu óc hắn toàn mị với hoặc, còn dám giả bộ ngây thơ nữa không!
Lần đầu tiên Noãn Noãn cảm thấy mình thật bạo lực!
Nhìn dáng vẻ Noãn Noãn hận đến nghiến răng nghiến lợi, yêu nghiệt áo đỏ cười ha ha: "Thú vị, thú vị, quả nhiên không khổ công ta đi chuyến này! Ai nha, tường thành hoàng cung này cũng quá cao rồi, ta đúng là bò rất lâu!" Hắn dường như đã ăn uống no đủ, đẩy chén trà ra, vứt điểm tâm sang một bên, nghênh ngang vượt qua Noãn Noãn đi về phía giường ngủ, tròng mắt hơi híp lại: "Ta mệt mỏi, muốn ngủ, đừng quấy rầy ta...!"
Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn, ngủ cái gì chứ, lại nhìn nam nhân trên giường, hai tròng mắt hắn khẽ khép lại, lông mi dày dài lưu lại bóng mờ khiêu gợi trước mắt, đôi môi đỏ mọng kiều diễm như nhuộm hết đất trời, đoạt hết đào hoa; hai hàng lông mày đen láy giống như núi non trùng điệp, xa xăm không nói nên lời; da thịt như ngọc, phong hoa tuyệt đại, nhất là hai phần cánh tay trắng trẻo lộ ra dưới áo bào đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt ở chỗ quần áo hỗn độn, quét xuống lồng ngực như ngọc hơi phập phồng, áo đỏ nhẹ nhàng lay động, trêu chọc người ta mơ màng vô hạn.
Chưa bao giờ biết nam nhân cũng sẽ bị gọi là báu vật gợi cảm!
Noãn Noãn vô thức vươn cái lưỡi thơm liếm liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ hư hỏng đi nhìn trộm, cũng quên luôn việc nam nhân này đang chiếm giường của cô!
"Này, anh có biết đây là hoàng cung, nơi này là tẩm cung của hoàng hậu không vậy, anh nghênh ngang xông tới như thế, không muốn sống sao?" Noãn Noãn nhảy qua, còn thiếu kéo tai của hắn gọi lớn.
"Ngươi cũng biết đây là tẩm cung của hoàng hậu, cũng biết thân phận của ngươi là hoàng hậu ư?" Yêu nghiệt áo đỏ chậm rãi mở mắt, hé lộ cặp mắt màu đỏ yêu dị xuất chúng, khóe môi nghịch ngợm nhếch lên: "Ngươi kêu lớn như vậy, là sợ người khác không biết ngươi đang giấu nam nhân sao?"
Noãn Noãn ngẩn ra, bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Nam nhân kia chế giễu, thoải mái nhàn nhã nhắm mắt lại, tiếp tục bày ra tư thế yêu nghiệt, giống như thật sự đã ngủ.
Noãn Noãn ngồi trước bàn, suy nghĩ về nam nhân trước mặt, càng nghĩ trong lòng càng nghi ngờ, nam nhân này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại nương nhờ ở chỗ cô không chịu đi? Hắn chắc chắn nhàn nhã như thế, nhất định là biết cô sẽ không giao hắn ra, dù sao thân phận của người này cô còn chưa hiểu rõ.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, Noãn Noãn cũng buồn ngủ, nhưng khi nhìn yêu nghiệt áo đỏ trên giường, cô lại miễn cưỡng giữ vững tinh thần. Chưa thăm dò được ý đồ của nam nhân này, cô tuyệt đối không thể ngủ.
Đến nửa đêm, cửa Phượng Vũ cung đột nhiên bị gõ vang, Noãn Noãn ngẩn ra, khẩn trương đứng dậy, một lúc liền nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Thánh Khuynh vang lên: "Hoàng hậu, hoàng huynh sốt cao không giảm, người đến xem một chút đi!"
Ánh mắt Noãn Noãn tối sầm lại, vô thức đưa mắt, thấy nam nhân kia đang bò dậy, đôi mắt đỏ yêu dị u mê, không kiên nhẫn nhíu mày, lầu bầu một tiếng: "Phiền chết đi được!" Nói xong, lại nặng nề ngủ tiếp.
Noãn Noãn thật muốn cười to vài tiếng, rốt cuộc là chuyện gì đây, nam nhân này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu, đây là nhà hắn sao?
"Hoàng hậu, người nghe không? Xin người..." Giọng diệu của Mộ Dung Thánh Khuynh rõ ràng rất cung kính.
"Được, tôi sẽ đến!" Noãn Noãn cầm hòm thuốc, mở rộng cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, chỉ thấy Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng chờ ở bên ngoài:
"Hoàng hậu nương nương, hoàng huynh..."
"Đi thôi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, ra hiệu cho Mộ Dung Thánh Khuynh đi trước dẫn đường.
Trên đường, Mộ Dung Thánh Khuynh nói đơn giản tình hình của hoàng đế lang sói.
"Ngự y đã kê đơn thuốc hạ sốt tốt nhất nhưng người hoàng huynh vẫn còn nóng, còn gặp phải ác mộng, ta...."
Noãn Noãn nhíu mày, trong lòng đã nghĩ tới một khả năng, nhưng phải nhìn thấy Mộ Dung Thánh Anh mới có thể xác định.
Càn Khôn điện sáng như ban ngày, trong điện đầy ắp người, có ngự y, cũng có phi tần, Lệ Phi và Diêu Thục phi cũng ở đây, có vẻ như cả đêm không về.
"Để các cô ấy trở về đi!" Noãn Noãn nói khẽ với Mộ Dung Thánh Khuynh.
Diêu Thục phi đột nhiên đứng ra: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng là phu quân của bọn muội, hoàng thượng hiện tại đang bệnh nặng, bọn muội sao có thể an tâm canh giữ ở trong cung? Kính xin hoàng hậu nương nương từ bi để bọn muội lưu lại!"
Diêu Thục phi nói xong, cả người liền quỳ xuống.
Noãn Noãn sững sờ, thái độ của Diêu Thục phi này cũng thay đổi quá nhanh rồi, vừa nãy ở trong ngự hoa viên còn là bộ dạng khổ đại cừu thâm (ý chỉ mối thù sâu nặng), chỉ ước gì muốn ăn thịt cô, bây giờ lại chuyển thành cung kính.
Những tần phi kia mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin hoàng hậu nương nương ân chuẩn, để bọn muội cùng nhau ở bên hoàng thượng!"
Đến lúc này Noãn Noãn cũng không biết Mộ Dung Thánh Anh có bao nhiêu nữ nhân, mười lăm hay là hai mươi?
Không muốn lãng phí thời gian cùng bọn họ, Noãn Noãn tiến thẳng vào nội đường.
Diêu Thục phi đứng lên trước, sau đó chúng Tần phi cũng đứng lên, mọi người đều kiễng chân hy vọng.
Bốn năm tên ngự y vây quanh long sàng đến nỗi cá nước chảy không lọt, có châm cứu, có xoa bóp nhưng không cách gì dùng được, cả người Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn nóng sốt.
Chén thuốc được bưng lên, ngửi thấy mùi thuốc, Noãn Noãn gật đầu một cái. Phương thuốc không sai, đúng là dược liệu trị phong hàn nhưng Mộ Dung Thánh Anh vẫn sốt cao không giảm, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân —— tâm bệnh.
"Các người ra ngoài chờ trước đi, hoàng thượng sẽ do Bổn cung chăm sóc!"
Noãn Noãn nhàn nhạt nói, chân mày vô thức nhíu lại.
Những ngự y kia như được đại xá, lập tức quỳ xuống đất hành lễ rồi lui ra ngoài.
Noãn Noãn nhìn mấy người kia trong đại sảnh thầm nghĩ, nơi này cũng không biết rốt cuộc là có mấy người thật sự quan tâm Hoàng đế lang sói đây!
Ngước mắt, vừa đối diện với ánh mắt u oán của Lệ phi, Noãn Noãn càng thêm cau mày, lập tức khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại cô và Hoàng đế lang sói.
Mộ Dung Thánh Anh nhắm mắt thật chặt nằm trên long sàng, trên người chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng, nhẹ nhàng khoác lên thân thể, mơ hồ phác hoạ đường cong gầy gò, hoảng hốt như ẩn như hiện, không thấy rõ, không nói rõ, như sương sớm, như ánh trăng, rõ ràng ngay trước mắt lại mông lung, xa xôi khác thường.
Sắc mặt tái nhợt, dưới ánh sáng màu trắng lại có vẻ mỏng manh hơn, lưu ly sáng long lanh, tựa như băng tuyết trong suốt. Tóc đen như những sợi tơ xõa trên gối đầu màu trắng, gió vừa thổi liền nhẹ nhàng bay lên, từng đợt từng đợt.
Noãn Noãn hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.
Tại sao hắn lại muốn đâm đầu xuống hồ? Tại sao lại toàn thân ướt đẫm đứng trong gió lạnh trước Linh Thứu cung? Mặt ngoài hắn nở nụ cười dịu dàng, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu khổ sở, khó khăn không muốn người khác biết?
Noãn Noãn từng bước từng bước đến gần hắn, cuối cùng khi dừng lại trước giường, đột nhiên cầm lấy bàn tay tái nhợt bên người hắn, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung Thánh Anh, tôi biết anh có thể nghe được, anh không muốn tỉnh lại, tra tấn mình như vậy chẳng lẽ có thể xóa bỏ quá khứ sao? Mặc kệ quá khứ xảy ra cái gì, bây giờ anh còn sống, miễn là còn sống thì còn có hy vọng không phải sao?" Cô chậm rãi vuốt ve bàn tay của người đàn ông, tay cô nóng bỏng ở cùng bàn tay lạnh lẽo của hắn lại rất hài hòa, "Tôi chưa từng cảm thấy anh bẩn, ngược lại, khi anh cười lên trông rất tinh khiết, răng của anh rất trắng, mắt rất sáng, nếu như thật lòng mỉm cười, sẽ rất đẹp!"
Noãn Noãn hơi nhướng mày, đột nhiên hạ quyết tâm, kiên quyết nói: "Nếu bây giờ anh tỉnh lại, được, vậy tôi liền đồng ý với anh, giải độc cho anh, giúp anh đạt được tham vọng của mình, thậm trí...." Noãn Noãn cười một tiếng: "Anh không cho phép sẽ không rời khỏi anh, được không?"
Đột nhiên, hai mắt khép chặt của nam tử mở ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm Noãn Noãn, bất động.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian